Danh mục : Truyện

Upload vào lúc : 1 năm trước

File gốc : Sát Phá Lang-Chương XXII Khởi Diên(tailieupdf.com).pdf

Số lần xem : 100

Số lượt tải xuống : 0

Kích thước : 0.75 Mb

Số trang : 7

Tải xuống (0.75 Mb)

Xem trên điện thoại
Đọc Sát Phá Lang – Priest  Chương XXII:  Khởi diên trên điện thoại

Tags

Giới thiệu về tài liệu

Trường Canh đỏ từ da đầu đến gót chân, chín đến ngoài giòn trong mềm, thất khiếu tỏa hương, tức giận đến mức kêu cũng không nổi.

Tào Nương Tử lại hết sức hâm mộ đãi ngộ kiểu xà nhà này, chảy nước miếng háo sắc nhìn bóng lưng Cố đại soái, cắn tai Cát Bàn Tiểu nói: “Sinh thời nếu có thể để Hầu gia khiêng một lần, ta thật sự chết cũng đáng!”

Cát Bàn Tiểu hết sức có nghĩa khí, nghe vậy lập tức quẹt nước mũi, khỏe khoắn trung bình tấn, dồn khí xuống đan điền, ưỡn ngực hóp bụng nín thở, giống như sắp đi khiêng bao tải mà vỗ vỗ vai mình, thấy chết không sờn nói: “Lên đây!”

Tào Nương Tử nhìn gã giây lát, nhổ toẹt một phát, phẫn nộ chạy chậm ra khỏi cánh cửa chữ bát.

Đêm Trừ tịch, kim ngô không cấm.

Ra bên ngoài rồi, Cố Quân nhìn chung còn nhớ chừa chút thể diện cho đứa con nuôi, thả y xuống.
Trường Canh mặt trầm như nước, sải bước đi đằng trước, lưng thẳng như cột cờ, áo choàng phất phới phía sau, đã có dáng dấp của vóc người cao to, khí vũ hiên ngang tương lai.

Cố Quân quẹt mũi, đuổi theo dày mặt cười nói: “Giận rồi à?”

Trường Canh hất tay y khỏi vai mình, lạnh lùng nói: “Không dám.”

Cố Quân: “Suốt ngày ru rú trong nhà, ngươi không chán à? Trẻ con…”

Trường Canh âm trầm nhìn y một cái, Cố Quân hiếm được một lần có mắt, vội sửa lại: “Người trẻ tuổi – người trẻ tuổi phải hoạt bát, ngươi mới sống mấy năm, mà đã nhìn chán hồng trần rồi à?”
Trường Canh không có gì để nói với loại nghĩa phụ hoạt bát này, đanh mặt chẳng rằng chẳng nói, một lần nữa muốn hất tay Cố Quân đang kéo y, ai ngờ vừa vặn đụng phải đầu ngón tay Cố Quân, liền giật mình vì cảm giác lạnh buốt.

Trường Canh chau mày, nắm ngược tay Cố Quân, thấy bàn tay ấy lạnh đến tái xanh, như tử thi mới đào từ dưới đất lên. Trong bụng người lại chẳng đốt lử lưu kim, mùa đông khắc nghiệt mặc áo đơn chạy khắp nơi, có thể không lạnh sao?

Đúng thật là ăn no rửng mỡ!

Trường Canh đau lòng, đau đến mức tâm hỏa cũng bùng lên theo, y vừa giận dỗi, vừa nhanh nhẹn cởi áo choàng, không thèm giải thích khoác cho Cố Quân, Cố Quân bị y kéo không thể không cúi đầu, nhưng không né tránh, dung túng mặc y cột dây cho mình, cười tủm tỉm hưởng thụ một lần hiếu kính đầy tức giận, nghĩ thầm: “Có con trai tốt thật, chờ Tiểu Trường Canh trưởng thành, ta cũng tự mình tìm người đẻ một đứa đi, nếu có thể đẻ con gái thì càng tốt.”

Kinh thành đêm Trừ tịch, bắt đầu từ giờ Dậu canh ba, mỗi một khắc lại có một tiếng kèn dài, nhắc nhở mọi người bước chân năm mới đã đến gần.

Khắp thành chiêng trống pháo dây vang trời, giấy đỏ bay khắp nơi, như lũ bướm sặc sỡ, bờ sông, trên lầu, giữa đại lộ… đâu đâu cũng toàn người hai chân, Trường Canh nhìn qua liền thấy da đầu ngứa ngáy – thật sự như là toàn thiên hạ đều chen chúc trong tứ cửu thành, so với sự náo nhiệt này, chợ ở Nhạn Hồi thành mỗi năm chen người rơi xuống sông quả thực có thể nói là hoang vắng tịch mịch. (Tứ cửu thành là gọi chung bốn cổng hoàng thành gồm Thiên An môn, Địa An môn, Đông An môn, Tây An môn, và chín cổng nội thành gồm Chính Dương môn, Sùng Văn môn, Tuyên Vũ môn, Triêu Dương môn, Phụ Thành môn, Đông Trực môn, Tây Trực môn, An Định môn, Đức Thắng môn.)
Vô luận là Cố Quân bắt buộc y ra ngoài, hay Cát Bàn Tiểu và Tào Nương Tử hưng trí bừng bừng, giờ này khắc này trong mắt Trường Canh đều bất chấp lý lẽ như vậy. Y một mặt cầm bàn tay lạnh ngắt của Cố Quân, cố hết sức muốn ủ ấm một chút, một mặt còn phải lưu ý hai đứa trẻ nhà quê hết nhìn đông tới nhìn tây đừng đi lạc, cho dù chung quanh có mấy thị vệ Huyền Thiết doanh xuất quỷ nhập thần, vẫn bận bịu đến sứt đầu mẻ trán.

Có thể là có người trời sinh mệnh chuyên nhọc lòng.

Tài liệu liên quan

Tải ứng dụng Tài Liệu PDF
giúp trải nghiệm tốt hơn

Lịch sử tải

Chưa có ai tải tài liệu này!