Danh mục : Truyện

Upload vào lúc : 1 năm trước

File gốc : Sát Phá -Chương IV Cự Diên(tailieupdf.com).pdf

Số lần xem : 102

Số lượt tải xuống : 0

Kích thước : 0.45 Mb

Số trang : 7

Tải xuống (0.45 Mb)

Xem trên điện thoại
Đọc Sát Phá Lang – Priest Chương VI: Cự diên trên điện thoại

Tags

Giới thiệu về tài liệu

Thẩm gia không chú trọng “ăn không nói ngủ không nói”, vừa ăn cơm, Thẩm tiên sinh vừa giảng “Đại học” cho Trường Canh, giảng một hồi mất luôn trọng điểm, lại xen cả “cách bảo dưỡng cương giáp trong mùa đông” vào. Bản thân y là một người theo học phái Tạp Gia, cứ nhớ gì nói nấy, có một lần không biết thế nào mà còn hào hứng giảng cách phòng và chữa trị dịch ngựa, khiến ngay cả kẻ điếc là Thập Lục gia cũng nghe không nổi nữa, bắt y ngậm miệng lại.

Ăn xong nói xong, Thẩm tiên sinh còn chưa thỏa mãn mà dọn dẹp bát đĩa, nói với Trường Canh: “Hôm nay ta phải sửa xong số trọng giáp này, bọn họ chẳng bao giờ chịu bảo dưỡng, làm các khớp rỉ sét hết. Buổi chiều có khả năng ta còn phải đi một chuyến để hái ít thảo dược, bọn Cát Bàn Tiểu đều xin nghỉ đi chơi rồi, ngươi thì tính thế nào?”

Trường Canh: “Ta lên dốc núi Tướng Quân luyện…”

Chữ “kiếm” còn chưa nói ra, vừa quay đầu lại đã thấy Thẩm Thập Lục treo thiết kiếm của y trên tường, tuyên bố: “Nhi tử, đi, cự diên có thể sắp vào thành rồi, chúng ta đi chung vui nào.”

Trường Canh bất lực: “Nghĩa phụ, ta vừa nói với Thẩm tiên sinh…”

Thẩm Thập Lục: “Cái gì? Con nói to lên xem nào.”
Giỏi, lại tới nữa.

Cự diên đến rồi lại đi, năm nào cũng như năm nấy, Trường Canh chẳng thấy có gì mới mẻ để xem, nhưng còn chưa kịp phản đối thì Thập Lục đã không nói năng gì nửa kéo nửa lôi mà đẩy y đi ra ngoài.

Hoàng hôn mùa hạ trời chưa hết nóng, quần áo mặc trên người đều mỏng, Thập Lục dán cả người lên lưng Trường Canh, mùi thuốc thoang thoảng như ẩn như hiện phút chốc bao phủ Trường Canh, giống hệt như trong giấc mơ vậy.

Trường Canh bỗng dưng cảm thấy không được tự nhiên, liền lặng lẽ cúi đầu tránh né tiểu nghĩa phụ, bịt mũi quay đầu đi, làm bộ hắt xì.

Thập Lục cười tủm tỉm trêu ghẹo: “Có người nhớ con rồi. Là tiểu cô nương mặt tròn nhà Lão Vương sao?”
Giỏi, lại tới nữa.

Cự diên đến rồi lại đi, năm nào cũng như năm nấy, Trường Canh chẳng thấy có gì mới mẻ để xem, nhưng còn chưa kịp phản đối thì Thập Lục đã không nói năng gì nửa kéo nửa lôi mà đẩy y đi ra ngoài.

Hoàng hôn mùa hạ trời chưa hết nóng, quần áo mặc trên người đều mỏng, Thập Lục dán cả người lên lưng Trường Canh, mùi thuốc thoang thoảng như ẩn như hiện phút chốc bao phủ Trường Canh, giống hệt như trong giấc mơ vậy.

Trường Canh bỗng dưng cảm thấy không được tự nhiên, liền lặng lẽ cúi đầu tránh né tiểu nghĩa phụ, bịt mũi quay đầu đi, làm bộ hắt xì.

Thập Lục cười tủm tỉm trêu ghẹo: “Có người nhớ con rồi. Là tiểu cô nương mặt tròn nhà Lão Vương sao?”
Trường Canh bị y đẩy chạy chầm chậm, hỏi: “Người rốt cuộc điếc từ khi nào vậy?”

Thẩm Thập Lục chỉ cười không đáp, vẻ mặt cao thâm khó lường.

Lúc này hai người vừa vặn đi qua cửa chính nhà Trường Canh, cánh cửa “két” một tiếng chợt mở ra.

Một nữ nhân váy dài màu trắng đi ra, Trường Canh thấy nữ nhân ấy, vẻ mặt bực bội pha lẫn bất đắc dĩ và nổi cáu tức thì sững lại.

Y giống như bị giội một gáo nước lạnh từ đầu tới chân, ánh mắt vừa nãy còn dằn cơn giận lập tức trống rỗng, cả sự giận dữ lẫn sức sống cùng biến mất tăm.

Nữ nhân chính là Tú Nương, mẹ Trường Canh trên danh nghĩa.

Tú Nương không còn trẻ, mỹ mạo lại chưa mất nửa phần, đứng trong nắng mai, tựa như một bức phác họa mỹ nhân nhàn tĩnh u nhiên vậy.

Tài liệu liên quan

Tải ứng dụng Tài Liệu PDF
giúp trải nghiệm tốt hơn

Lịch sử tải

Chưa có ai tải tài liệu này!