Danh mục : Truyện
Upload vào lúc : 1 năm trước
File gốc : Sát Phá Lang-Chương XIX Ẩn bí(tailieupdf.com).pdf
Số lần xem : 179
Số lượt tải xuống : 0
Kích thước : 0.45 Mb
Số trang : 7
Tải xuống (0.45 Mb)
Xem trên điện thoại
Giới thiệu về tài liệu
Đã qua canh ba, Cố Quân mệt rã rời, vốn định trở về nghỉ ngơi, nhưng rốt cuộc bị những lời Thẩm Dịch nói ảnh hưởng, bất tri bất giác chuyển hướng về hậu viện.
Giờ này cả kinh thành chẳng được mấy ngọn đèn sáng, Trường Canh đã ngủ từ lâu rồi, Cố Quân không đánh thức lão bộc ở gian ngoài, rón rén vào phòng, nhờ tuyết quang ngoài cửa sổ định đưa tay kéo chăn giúp Trường Canh, thì bỗng nhiên phát hiện đứa trẻ ấy ngủ không hề yên giấc, giống như đang gặp ác mộng.
“Ở hầu phủ không quen sao?” Cố Quân nghĩ như vậy, những ngón tay lạnh ngắt nắm cổ tay Trường Canh.
Trường Canh giật mình, hít sâu một hơi bừng tỉnh lại, vẻ lo sợ nghi hoặc trong mắt chưa tan đi, ngơ ngác nhìn chằm chằm người bên giường.
Cố Quân lắc nhẹ cổ tay y, dịu giọng hỏi: “Gặp ác mộng à? Mơ thấy cái gì thế?”
Trường Canh mới đầu không lên tiếng, một lúc lâu, ánh mắt rời rạc mới dần dần có tiêu cự, y đăm đăm nhìn đôi mắt Cố Quân trong đêm khuya như cháy hai ngọn lửa, đột nhiên ôm choàng lấy thắt lưng Cố Quân.
Trên vai Cố Quân là giáp huyền thiết, mang đến cảm giác mát lạnh đầu đông, lãnh thiết dán chặt lên trán Trường Canh, phảng phất, Trường Canh như quay về đêm đại tuyết lạnh băng thấu xương ở quan ngoại, y run lên một cái, đến đây mới thoát khỏi ác mộng dây dưa, nghĩ thầm: “Ta còn sống đây.”
Bánh răng của đồng hồ để bàn trong nhà “cót két” quay, chậu than đã đốt, như một cái nồi to nằm ngay giữa phòng, khói trắng bốc lên, bị ống bễ đặc chế cuốn đi, chỉ thong thả tỏa khói nóng, làm cả gian phòng ấm áp dễ chịu.
Cố Quân đột nhiên bị y ôm lấy, thoạt tiên đần ra, rồi trong lòng lập tức trỗi lên cảm giác kỳ lạ, lần đầu bị ai đó dốc hết sức dựa vào, cơ hồ có chút cảm giác nương tựa lẫn nhau.
Dáng vẻ khinh cuồng “lão tử thiên hạ vô địch” bình nhật đương nhiên là làm bộ thôi, y rất rõ mình được mấy cân, nếu An Định hầu thật sự không biết lượng sức như vậy, ra vào sa trường vài chuyến, cỏ trên mộ y chắc đã cao bằng người rồi.
Nhưng khoảnh khắc này, trong lòng Cố Quân thật sự trỗi dậy ảo giác “không có gì là mình không làm được”.
Khung xương của Trường Canh đã cao lên, nhưng vẫn gầy gò như một đứa trẻ, đưa tay ôm, có thể xuyên thấu qua lớp áo lót mỏng mơ hồ chạm đến xương sườn.
Thân xương và thịt gầy tong này tươi sống mà nặng nề đè lên người, Cố Quân nghĩ bụng, y phải trông nom đứa trẻ này lớn lên, như tiên đế kỳ vọng, để thằng bé sống trong yên bình đến trăm tuổi.
Y chung quy có thể phần nào bù lại nỗi bất lực ngoài tầm tay với đối với A Yến.
Cố Quân cởi thiết giáp trên vai, treo bên cạnh, mặc nguyên áo lên giường Trường Canh, hỏi: “Nhớ mẹ à – ý ta là dì ngươi.”
Trường Canh lắc đầu.
Cố Quân biết Trường Canh đối với tiên đế chẳng có thâm tình hậu nghĩa gì, chắc là nể mặt mình mới gọi một tiếng phụ hoàng, liền hỏi: “Vậy ngươi nhớ Từ huynh sao?”
Lần này Trường Canh không phủ nhận.
Từ bách hộ là người tốt đầu tiên mà nhiều năm qua y từng gặp, tuy rằng chẳng có năng lực gì, nhưng rộng lượng ôn hòa, kế phụ lấy mình làm gương, lần đầu tiên cho Trường Canh biết một người có thể bình tâm tĩnh khí mà sống như vậy.
Chỉ là Từ bách hộ quân vụ bận rộn, vắng nhà quanh năm, bấy giờ mới để Cố Quân nhân cơ hội bổ khuyết một chút chỗ trống ấy.
Thấy đối phương mặc nhận, Cố Quân đang ngửa đầu nhìn đỉnh màn lờ mờ trong lòng đột nhiên không vui lắm, buột miệng hỏi: “Từ huynh đối với ngươi tốt hơn ta?”