Danh mục : Truyện

Upload vào lúc : 1 năm trước

File gốc : Sát Phá Lang- Chương VI Nguyền Rủa (tailieupdf.com).pdf

Số lần xem : 128

Số lượt tải xuống : 0

Kích thước : 0.6 Mb

Số trang : 8

Tải xuống (0.6 Mb)

Xem trên điện thoại
Đọc Sát Phá Lang – Priest Chương VI: Nguyền rủa trên điện thoại

Tags

Giới thiệu về tài liệu

Tú Nương cười, lơ đễnh lấy tay về.

Môi bà ta bôi son do Thẩm Thập Lục mua, làm khuôn mặt tái nhợt đoan trang bỗng có thêm một chút diễm sắc, như một đóa hoa đã hút no máu tươi vậy.

“Ta biết trong lòng ngươi vẫn luôn nghi hoặc, hôm nay vừa vặn có cơ hội, chi bằng chúng ta nói cho rõ ràng đi – Ngươi quả thật không phải con ruột của ta,” Tú Nương nói, “Ta nói như vậy, trong lòng ngươi có dễ chịu hơn không?”

Khóe mắt Trường Canh giật nhẹ, dù sao thì y cũng còn trẻ, vẫn chưa thể giấu kín hỉ nộ.

Trên đời này, bằng hữu tốt hơn hay sư trưởng thân hơn cũng chẳng ai có thể thay thế mẫu thân, dù là phụ thân cũng không được – Không phải là Trường Canh không ao ước có mẫu thân, nhưng đôi khi, nếu biết rõ mong muốn không thể thành, còn không chịu chấp nhận trước số phận, vậy thì quá là khổ, chính mình cũng phải cảm thấy mình đáng thương.

Trường Canh từng vô số lần nghĩ thầm trong bụng, y tuyệt đối không thể là con ruột của Tú Nương, hiện giờ nhận được đáp án không hề bất ngờ, trong lòng nhất thời lại trống rỗng, chẳng rõ là cảm giác gì.

Dự cảm xấu trong lòng Trường Canh dần tăng lên, y đề phòng hỏi: “Đột nhiên nói mấy chuyện này với ta làm gì?”
Tú Nương soi gương ngắm nghía dung nhan mình. Có khả năng là phấn nhiều làm mặt hơi nhợt nhạt, thế là bà ta cẩn thận lấy ít son, bôi đều lên hai má.

“‘Trường Canh’ là nhũ danh ta đặt cho ngươi,” Tú Nương nói, “Người Trung Nguyên bọn họ nói ‘Đông có Khải Minh, Tây có Trường Canh’, nó xuất hiện lúc hoàng hôn mới mọc, cai quản việc sát phạt, không may mắn. Ngươi chảy trong mình dòng máu cao quý nhất và cũng nhơ bẩn nhất trên thế giới, trời sinh là một quái vật đáng sợ, đặt tên này là không thể hợp hơn.” (Khải Minh là sao Mai, Trường Canh là sao Hôm)

Trường Canh lạnh lùng trả lời: “Chẳng phải ta được sinh ra khi bà lưu lạc Sơn Tây bị sơn phỉ bắt đi sao? Mười ngón tay cũng chẳng đủ để đếm số cha của ta – Con của cường đạo, cao quý ở chỗ nào?”

Tú Nương thoáng sững người, không quay đầu lại, son cũng chẳng che được vẻ nhợt nhạt trên mặt, trong đôi mắt phảng phất biết nói kia thoáng qua thần sắc đau đớn, song lại nhanh chóng lắng xuống, tan vào sự bình tĩnh điên cuồng.

Ký ức ban sơ của Trường Canh chính là ở trong hang ổ sơn phỉ, Tú Nương luôn nhốt y trong chạn thức ăn tản ra mùi mốc meo, xuyên qua khe hở giữa những mảnh gỗ mục, Trường Canh bé nhỏ có thể nhìn thấy đám sơn phỉ say khướt xông vào.

Đám hán tử thô lỗ dã man đó hoặc là ra tay đánh, hoặc là giao cấu với bà ta ngay trước mặt Tiểu Trường Canh.
Ban đầu, bọn sơn phỉ canh chừng Tú Nương rất nghiêm; rồi dần dần, thấy Tú Nương nhu nhược dễ bắt nạt, không biết phản kháng, chúng cũng liền buông lỏng, sau đó thậm chí thả ra để hầu hạ chúng ăn uống như các đầy tớ già trong sơn trại. Tú Nương hạ độc hết các giếng nước lẫn mấy trăm vò rượu, trời cũng không biết bà ta kiếm đâu ra nhiều độc như vậy.

Tú Nương dùng một cái bát nhỏ múc nước giếng có độc cho Trường Canh uống, song chờ y thật sự uống rồi, bà ta lại giống như hối hận, liều mạng móc họng bắt y nôn ra.

Tú Nương địu Trường Canh thoi thóp trong cái gùi trúc, tay cầm một thanh cương đao, nhìn thấy kẻ nào chưa tắt thở là xông đến bồi thêm một nhát đao.

Trường Canh nhớ rõ, ngày hôm đó bà ta mặc chiếc váy đỏ nhuộm đẫm máu tươi, hắt dầu hỏa và tử lưu kim mà tên trùm thổ phỉ tàng trữ ra khắp núi, một mồi lửa đốt trụi nơi này, rồi đưa mình đi.

Tài liệu liên quan

Tải ứng dụng Tài Liệu PDF
giúp trải nghiệm tốt hơn

Lịch sử tải

Chưa có ai tải tài liệu này!